Là 1 thợ đèn rọi đồ ăn chuyên nghiệp tự xưng, công việc của tôi là giúp người khác bán được hàng bằng cách kể chuyện với ánh sáng. Đôi khi đó là câu chuyện thật và đôi khi phải dùng nghệ thuật ẩn dụ, tu từ các kiểu “dựa trên sự thật”.
Chụp menu nhà hàng chẳng hạn, là phải bám sát sự thật, không khách chửi ướt mặt quản lý. Nhưng họa mấy món “hàng tiêu dùng nhanh” thì mức độ xộn lào có phần đậm đà hơn. Càng rẻ, càng phổ thông thì càng ảo. Phải nói rằng ngành công nghiệp thực phẩm hoạt động dựa trên sự lừa dối mập mờ, nếu không muốn nói là đầu độc đồng loại để kiếm tiền.
Vì sao phải đầu độc nhau? Hạn sử dụng lâu, giá rẻ, đẹp mã, gây nghiện -> doanh số tăng thì 1 chuỗi những người làm quảng cáo, buôn bán, bao bì, in ấn, vận tải…mới có thu nhập. Trong 1 nền Kinh Tế Thị Trường thì Tiền là cái tồn tại duy nhất, những thứ khác có hay không, đều không quan trọng. Với bạn trẻ dưới 24 tuổi, cái gì ngon rẻ thì ăn, khuất mắt trông coi. “Mình ăn hoài có làm sao đâu” ??? Nếu ăn mà chết ngay thì công ty nó banh xác rồi. Cái ảnh hưởng sức khỏe, cơ thể đều cố gắng nhắn tin mỗi ngày, để ý tí là thấy (vd ỉa chảy, nhức đầu, ngứa, ói…). Truyền thông cái gì cho tiền thì viết tốt, người bạn đáng tin nhất là cục c? của bạn. Nhưng phải nói rằng cơ thể con người hiện đại cũng tự kiếm cách tiến hóa dần để thích nghi với “đồ ăn mới”, vd ung thư máu chẳng hạn. Xui thì bệnh, chết có số mà.
Cho dù nhà sản xuất có sang chảnh Hàn Quốc, Nhật, Âu Mỹ xịn sò nhãn Bio các thứ thì cũng hầu hết là bán “hóa chất ăn được”. Cái ăn được thường mắc và ít ngon liền, phải tự chế biến. Sự thật nằm ở list thành phần ở mặt sau. Nhưng bây giờ list nó để 3 chấm, “gia vị”… thì làm gì nhau?
Dù cố gắng tới đâu cũng không thể thoát ra khỏi Hệ Thống được ngoại trừ….Tôi may mắn, hay xui xẻo sinh ra ở thời đại này, ra ngoài “chẳng có gì để ăn” nên làm cái Blog để chia sẻ nấu ăn vớ vẩn, để nhắc mình còn phải làm việc đúng với lương tâm, tối ngủ ngon dẫu mai thất nghiệp. Cuộc sống mà.