Sự Thật & Huyền Thoại ・

Có Nên Tin Tưởng Tuyệt Đối Vào Các Nhà Khoa Học?

Anh Yu 22 Thg 02

XEM NHANH

    Vào đầu thập niên 1950 các nhà khoa học bảo rằng :

    1) Gạo trắng tốt hơn gạo lứt vì dễ tiêu hoá, không có chất xơ khó tiêu và chất xơ là vô tích sự!
    2) Sửa bò tốt hơn sữa mẹ vì có nhiều đạm và vôi giúp cho trẻ tăng trưởng tốt.

    Vào đầu thập niên 1970 các nhà khoa học bảo rằng :

    1) Gạo lứt tốt hơn gạo trắng vì chứa trung bình 5 lần nhiều hơn sinh tố và khóang chất, chứa chất xơ vô cùng quan trọng cho việc giữ lại tinh bột thẩm thấu dần vào máu ngăn chặn nguy cơ tiểu đường ; chất xơ còn giúp giữ lại mật có nhiều độc tố để giải độc cho cơ thể mỗi ngày.
    2) Sửa mẹ tốt hơn sữa bò vì chứa nhiều vi chất giúp phát triển trí khôn cho trẻ và không cần nhiều đạm, vôi do trẻ không cần tăng trưởng thể xác nhanh như bò.

    Vào đầu thập niên 2000 các nhà khoa học :

    1) Ngậm miệng cho các bài báo có chủ đích viết rằng gạo lứt chứa Arsenic (thạch tín) gây ung thư.
    2) Ngậm miệng cho các nhà sản xuất sữa quảng cáo sai sự thật để bán nhiều sữa gây tai hoạ cho người tiêu dùng.

    Sự thật là tuy gạo lứt có chứa Arsenic (thạch tín) nhưng lượng rất ít không thể gây ung thư mà lịch sử chứng minh là từ ngàn xưa tổ tiên loài người không mắc bệnh ung thư vì ăn cơm lứt. Gạo lứt chứa Arsenic đủ để ngăn chặn một phần sâu mọt và nếu bạn vẫn còn lo ngại Arsenic, bạn hãy ngâm gạo lứt 4 – 8 giờ, sau đó vo gạo lứt đã ngâm với nước sạch vài lần sẽ không còn tí ti Arsenic nào trong đó.

    Asen Trong Gạo Lứt: Ăn Hay Không Ăn?

    Sự thật là sữa gây loãng xương, gây bệnh nếu dùng lâu dài với liều lượng lớn vài ba ly mỗi ngày (có thể dùng vài ba ly mỗi tuần cho người trường chay, không dùng đạm có nguồn gốc động vật và nên dùng sữa dê thay cho sữa bò). Dùng nhiều sữa còn gây sâu răng, cao mở, cao máu, tiểu đường, ung thư, sạn thận, sỏi mật, đột qụy……

    Cứ Tưởng Tốt : Sữa Động Vật

    Hảy cùng nhau nói với mọi người về sự thật này để không làm diễn viên tồi trên sân khấu đời xấu xa, đầy cạm bẫy này.

    BẠN CÓ NÊN TIN TƯỞNG TUYỆT ĐỐI VÀO CÁC BÁC SĨ ?

    Câu chuyện 1 Một ngày khoảng năm 1988, con trai Lương Long Khánh của tôi đang học tại trường trung học Bonnyrigg, trong lúc chơi thể thao, bị tai nạn làm xoắn bắp thịt mông, bà xã tôi chở cháu vào bệnh viện Liverpool (Sydney). Sau khi chẩn đoán, họ giao cho bác sĩ chuyên khoa giải phẩu của bệnh viện; bác sĩ này giải thích cho bà xã tôi biết cách chữa trị của họ là cắt làm đôi bắp thịt mông bị xoắn, xoay trở lại 2 đầu bắp thịt cho đúng chiều, sẽ khâu lại từng sớ thịt nhỏ, từng mạch máu, từng dây thần kinh…… và con tôi sẽ không còn được chơi thể thao suốt đời. Bác sĩ thúc hối bà xã tôi phải quyết định ngay và ký tên vào giấy tờ đồng ý cho họ tiến hành ngay tức khắc việc giải phẩu này….. Bác sĩ bảo là cháu đang đau đớn quá mức, bà xã tôi phải quyết định thật nhanh để họ chích ngay thuốc giảm đau trước khi giải phẩu. Tiền viện phí và giải phẩu lên hàng chục ngàn Úc kim nhưng quỹ Medicare sẽ chi trả, chúng tôi không phải trả đồng nào!

    May mắn là lúc đó bà xã tôi không quyết định mà gọi điện thoại cho tôi, do lúc đó tôi đang làm việc ở cửa hàng cách nhà khoảng 25km ; tôi bảo bà xã tôi không cho phép họ giải phẩu mà chở ngay cháu về nhà, bác sĩ giải phẩu đã thuyết phục tôi qua điện thoại là việc giải phẩu là việc làm tốt nhất mà tôi nên đồng ý, không nên chần chờ làm tổn thương, hư hại bắp thịt của cháu. Tôi cải lại Bác sĩ là tôi không đồng ý vì tôi có cách khác tốt hơn, hay hơn mà con tôi vẫn có thể còn bắp thịt nguyên vẹn để chơi thể thao suốt đời.

    Tôi về nhà ngay và đã điện thoại cho một nhà chuyên sửa tay chân bị trật khớp người Hoa ở Cabramatta, cách nhà tôi ở lúc đó khoảng 5 km. 15 phút sau chúng tôi có mặt tại phòng chữa bệnh của người này ở Cabramatta, sau khi khám xét, ông cho biết chả có gì phải lo lắng, ông ta sẽ thoa thuốc rượu cho giảm đau và nói với cháu Khánh là không sao cả, ông sẽ nắn 1 cái là cái bắp thịt xoắn sẽ trở về chỗ cũ, cháu ráng chịu đau trong vài giây, khi cháu Khánh vừa gật đầu đồng ý cũng là lúc ông đã dùng tay nắn thật mạnh ngược chiều xoắn của bắp thịt, cháu Khánh kêu “á” một tiếng là đã xong, ông cho thêm thuốc rượu để về nhà thoa thêm chỗ đau. Toàn bộ chi phí mà tôi trả cho ông thầy Tàu này là $50 đô la Úc.

    3 hôm sau cháu Khánh đi học về và cho biết cháu có thể chơi thể thao trở lại và không thấy trở ngại gì.

    Câu chuyện 2 Vào khoảng năm 1994, có người em của bạn tôi (Võ Nguyên Bá) tên Võ Hữu Niên, ngụ tại vùng Edensor Park (Sydney). Lúc đó anh Niên vừa mới cưới vợ từ Việt Nam qua và vợ anh Niên làm việc cho tôi trong 1 cửa hàng in, rửa hình bằng máy tự động của tôi ở vùng Miller (Liverpool, Sydney) ; do có nhiều cơ hội gặp gỡ nên tôi đã thuyết phục được vợ chồng anh Niên ăn cơm lứt. Sau đó chừng 3-4 tháng chị Niên mang thai đôi ; sau khi cặp đôi trong bụng mẹ được 3 tháng, bác sĩ theo dõi cac bà mẹ đang mang thai báo cho anh chị Niên là 1 trong 2 thai nhi bị dị tật, cần phải phá bỏ bằng tia Laser, anh chị Niên vô cùng bối rối đến hỏi ý kiến của tôi; tôi đưa ra nhận xét :

    A) Vợ chồng anh Niên đã ăn cơm lứt hơn 3 tháng trước khi mang thai nên chuyện thai nhi bị dị tật là vô lý.
    B) Thai nhi được 3 tháng, còn quá nhỏ để kết luận là thai nhi bị dị tật.
    C) Khi dùng Laser để phá bỏ 1 trong 2 thai nhi, tia Laser sẽ gây dị tật và nguy hiểm cho đứa kia.

    Nhận định của tôi : bác sĩ kết luận 1 trong 2 thai nhi bị dị tật không đáng tin và không nên phá bỏ.
    Thế là họ dùng mọi áp lực, hù dọa anh chị, hù dọa cả vợ chồng anh Võ Nguyên Bá, buộc vợ chồng anh Niên, vợ chồng anh Bá phải ký tên vào giấy cam kết hoàn toàn chịu trách nhiệm trước pháp luật khi quyết định duy trì thai nhi bị dị tật. Vợ chồng anh Niên, anh Bá vô cùng lo sợ, đến gặp tôi rất nhiều lần và đã hết sức khôn ngoan khi nhất định bảo lưu quyết định theo ý kiến của tôi.
    Sau đó, chị Niên đã sinh 2 đưa con trai hoàn toàn khỏe mạnh, thông minh, đỉnh ngộ và học giỏi.

     

    Đó là sân khấu đời đầy xấu xa, bỉ ổi, mỗi chúng ta là một diễn viên trên sân khẩu đời, xin hãy đóng vai một diễn viên khôn giỏi, đừng làm diễn viên tồi. Các bạn cần phải vận dụng trí phán đoán của mình trong mọi lúc, mọi nơi, đừng tin tưởng tuyệt đối 100% bất kỳ ai, mà chỉ nên tin tưởng họ 49%, tìm thêm ý kiến người khác mà bạn có thể tin tưởng.

    Cả 2 bác sĩ giải phẩu và laser trên đây đều muốn con trai tôi hay con của anh chị Võ Hữu Niên là con chốt thí trên ván bài tham lam, mà nếu bạn không đủ sáng suốt, mỗi bác sĩ sẽ kiếm thêm được hàng chục ngàn Úc kim của quỹ bảo hiểm sức khỏe Medicare NHƯNG con trai tôi sẽ mang tật suốt đời, còn anh chị Võ Hữu Niên sẽ mất 2 đứa con trai thông minh, đỉnh ngộ và rất giỏi!

    Cũng tương tự như vậy khi người ta quảng cáo 1 loại thuốc chữa bệnh, bạn phải xem ngay công thức in trên hộp thuốc, xem nó gồm những gì, có giá trị tới đâu. Ví dụ hộp thuốc Fucoidan bán giá 6 triệu đồng VN, công thức thuốc chỉ là 3 loại rong biển + 1 loại nấm ; nếu bạn mua số lượng rong biển và nấm tương đương với hộp thuốc chỉ có giá khoảng 60 ngàn đồng VN ; như vậy rõ ràng người ta bán cho bạn thuốc đắt hơn 100 lần nếu bạn mua rong biển và nấm về tự nấu để dùng.

    Khi các ngài bác sĩ mắc các bệnh ung thư, tiểu đường, yếu gan, suy thận…….. vẫn phải chết vì không chữa được thì khi chúng ta đi tìm nhờ họ chữa các bệnh này cho chúng ta, chúng ta có khôn ngoan không?

    Bán hàng đa cấp thì sao?

    Giá đắt hơn cùng loại ngoài thị trường nhiều lần, mỗi hội viên phải là người tiêu dùng sản phẩm của họ và họ đưa cho chúng ta các viển ảnh ảo: giàu sang, du lịch nước ngoài, kiêu hảnh, làm việc thiện cho cộng đồng…… tất cả đều trái ngược 100%:

    Mỗi hội viên là người tiêu dùng, tin vào lời nói gian dối, đóng góp quá nhiều tiền để mua và dùng sản phẩm quá đắt, và dùng đều đặn (có nguy cơ cao mắc bệnh suy thoái: ung thư, tiểu đường, đột qụy……) , bị móc túi mà không biết, còn đi tiếp tay, lường gạt người khác dùm cho họ mà lại tưởng mình là người khôn.
    1.000 người có được một người đạt được 1 ít quyền lợi mà họ tô vẻ.
    1 triệu người có 1 người hưởng rất nhiều quyền lợi (nhưng chỉ khoảng chừng 10% tổng số tiền của toàn bộ hội viên bị lường gạt).

    Tất cả các hội viên còn lại như trâu, ngựa đang kéo cổ xe khổng lồ, đổ mồ hôi, công sức, tìm thêm vô số nạn nhân để làm giàu cho công ty đa cấp năm này qua năm khác, làm diễn viên tồi trên sân khấu đời mà không hề biết mình đang bị lường gạt!

    -Lương Trùng Hưng-

    Anh Yu

    Xếp có ý. Chụp có tình [Đặt mua sách nấu ăn]

    Gửi

    Bài viết liên quan